Tôi thích về ngồi giữa lặng im
Rừng thông thoảng nhẹ khí thu chìm
Không ai cười nói không ai khóc
Chỉ một mình tôi với bóng chim
Chuyên mục: Hoàng Phủ Ngọc Tường
Hoa hồng ở làng Caclophero
“Khi tự do là một hoa hồng
Ta nắm lấy, dù gai đâm xé thịt
Dù bàn tay ta máu hồng nhỏ giọt
Thấy lạ lùng, màu máu giống màu hoa.”
Xin người chút không
”Ta còn một chút phù du
Hóa thành một kiếp đền bù cho em…”
Bềnh bồng cho tới mai sau
Có con thuyền trong sương trắng Bềnh bồng như một cánh chim Có em chèo thuyền áo trắng Xôn xao như trốn như tìm Có vầng mặt trời rựng sáng Bồi hồi như một trái tim Em chèo thuyền về phía hừng đông Hứng chút phấn mặt trời trên má Bụi mặt trời vương đầy…
Một chút sương mù trên bàn tay
Bỏ quên đôi cánh trên trời Em về mặt đất làm loài phù du Tưởng cho ta cả thiên thu Hoá ra một chút sương mù trên tay Người đi ta ở phương này Phố cao trời rộng nhớ ngày lang thang Sáng trưng mấy dặm hoa vàng Ngẩn ngơ màu áo nữ hoàng ngày…
Ta lại hát như thời trai trẻ
Có ngờ đâu, rừng vẫn giữ giùm ta
Nét tên em dưới mũi dao ngày nọ
Và những gì em cho ta năm tháng cũ
Chìm trong cây thành một vết thương sâu…
Bồng bềnh cho tới mai sau
“Những hành tinh ngẫm rồi thấy lạ
Bềnh bồng mà vẫn theo nhau
Anh với em, ừ thì cũng lạ
Bềnh bồng cho tới mai sau…”