cảm ơn mình đã yêu em

*cho những bạn từng xem vở “Cảm ơn mình đã yêu em” của sân khấu Hoàng thái Thanh* Anh đứng đó gần bên mà diệu vợi, Bờ môi em mặn chát biết bao lần Hạnh phúc nhỏ, nụ tình vừa kết trái Em một mình giữa vạch sống mong manh Có phải rồi con sẽ…

Diêm

Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm Nhưng em không nghĩ thế Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần. Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia Để làm sáng Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng manh Nơi hết lần…

Rứa là hết

Rứa là hết, những đóm tàn tình cũ Mình buông tay nghe lá rủ lưng đồi Tình theo gió về nơi mô, ai biết Chỉ còn mình và cái bóng mình thôi Chừ làm răng thưa thốt với mọi người Khi họ hỏi khi mô mời đám cưới Chao! Thiên hạ vô tình chi quá…

Đáy vực sâu

Suy nghĩ mãi về một đề nghị diễn biến như cuộc phiêu lưu mới biết chắc con đường sẽ đi hiện diện anh nửa đùa nửa thật mỉm cười thấy bình minh lại đi qua ngõ hẻm để lại một tia nắng không đủ hồng con hoạ mi lại hót trong lồng điệu chờ đợi…

Em hiểu

Em hiểu không thể vớt lại những giọt nước đã đổ Có những điều tìm lại được còn tệ hơn là mất đi Biết vậy thì ta còn cố níu kéo mà chi Những yêu thương muộn màng nông nổi Nếu cuộc sống không có lần ngập trong bóng tối Mấy ai yêu quí tia…

Bài hát cũ

Vây bọc quanh tôi Những lời nói ngọt ngào, những vòng tay rộng mở Tôi mơ thấy một bài hát cũ Mơ hồ cất lên lặng lẽ vách tường. Ngày nào bước chân chẳng qua đây Ngày nào mùa thu chẳng đến Cuộc ồn ào ném tôi ra xa Khỏi ngôi nhà đã sống. Bên…

người đàn bà trong em yên ngủ.

Dường như em đã quên Mình đã từng nhớ anh đến thế? Nỗi nhớ như con mọt ăn suốt ngày đêm Tận tuỵ mòn rũa Nhớ như là không còn nhớ nữa Em đợi anh lâu riết thành quen Quen thiếu vắng, quen đơn côi Quen một mình đưa đón Đò chiều xa vời vợi…

Ừ thì

Ừ thì nắng, ừ thì mưa, Lập nghiêm mấy độ, vẫn thừa nhung nhăng Ừ thì gió, ừ thì trăng, Chỉ trăng với gió, cũng rằng chơi ngông Ừ thì đục, ừ thì trong, Tỉnh queo thế sự, vẫn hòng chuốc say! Ừ thì đó, ừ thì đây, Chưa đi xa, đã biết ngày đi…

Tự hát

Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng…