ĐÊM

Những suy nghĩ cài vào bóng tốiEmTạc mình cơn mơ về anhDịu dàng khuôn ngựcNhững đợi chờ của em là 1 ngọn đènTreo trước thềm.Anh ở đâu giữa lòng thành phốBóng em hắt lên gương mặt nỗi buồnĐêm là biển khơi đổ vào căn phòng dòng sông kí ứcEm hát đôi lời không rõ gần…

Thư gửi mẹ

Mưa ngoài trời mà sao con ướt mi
Con đã khóc vì con còn có mẹ
Dẫu không thể, dẫu mưa chiều chắn lối
Triền đê xưa đã nhói hoa vàng…

Nỗi niềm tháng ba

Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác xưa thôi…

Khi anh đi

Căn phòng còn lại gì
Những rêu mốc của một thời quá vãng
Những mắc áo không treo
Những bàn ghế thênh thang
Trong không gian mùa dâng mọi úa tàn

Ngày không anh

Ngày không anh đất trời không mùa
Cây trút lá xuống vườn em thiếu phụ.

Tạ lỗi

“Phố phường đánh cắp con
Văn chương đánh cắp con
Chỉ có dại khờ là trả về cho mẹ
Chỉ có nỗi buồn là trả về cho mẹ
Mỗi tháng ba vừa hé ngoài thềm
Mẹ khóc lặng với loài hoa bạc mệnh

Ôi tháng ba lên thác xuống nghềnh
Con lên cao lại thèm ngã xuống vòng tay mẹ”