Ngũ sắc thời gian

Lâu quá rồi, ừ, đã 20 tuổi
Quên ngày xưa mà chỉ viết thơ tình
Xin áo trắng được một lần ngoái lại
Vũ khúc thời gian, đâu phải riêng mình…

Gặp lại

Cười mà như có lỗi
Với những ngày đã qua
Gặp lại người yêu cũ
Quay đi nước mắt nhoà…

Tro tàn quá khứ

Lả tả bay trên thành phố đông người
Tro quá khứ của tình yêu em đã đốt
Cái quá khứ không đem mà ăn được
Nhưng con người lại chẳng thể quên đi…

Với thời gian

Tất cả vẫn là những điều rất cũ!
Mỗi mùa qua ta gặp giữa ngày thường
Lá cứ đổ và hoa cứ nở
Chẳng cần chờ phải nhớ hay thương!

Mùa hạ cuối

Và đỏ thắm những chân trời rạo rực
Phượng tô hồng cho những ước mơ
Ta không biết nói gì đây, thôi để:
“Xa cách ngày mai xin được khóc bây giờ…”

Hoa xuyến chi

Tình yêu đầu đâu kịp nói với ai
Nước mắt em rơi ướt nhành hoa trắng
Sợi tình đầu mong manh như màu nắng
Để cỏ may khâu mãi chẳng xong mùa…

Một ngày ta ngoái lại

Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại
Bạn bè ơi khi ấy có còn nhau?
Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu
Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu!

Lớp xưa

Trên mặt bàn, câu thơ xưa còn bóng gió
Ta viết hôm nao
trong mắt nắng
chiều nghiêng…