Đôi khi thành sự vô tình
Đôi khi ta thoáng giật mình với ta
Để rồi thấy giữa bao la
Có một khoảng khuất đi qua cuộc đời…
Tác giả: Hoàng Ý
Chuyện về những dòng nước
Mà chẳng bao giờ hết
Dẫu đã gặp biển rồi
Nước vẫn cứ khôn nguôi
Mãi tìm về với biển…
Nhớ lại đừng quên
Bỗng nhớ lại… Mọi điều sao giản dị
Tôi như em – vụng dại đến đau lòng
Chỉ cần một trong hai người biết nghĩ
Lúc bấy giờ ta dễ mất nhau không?
Còn lại gì từ năm mười tám tuổi
Còn lại gì từ năm mười tám tuổi
Lửa đã tắt và tro đã nguội
Lạc mất mùi hương trên những đóa hồng khô
Năm tháng rơi như lá phủ mặt hồ…
Miền nhớ
Trong lòng ta mùa phượng vĩ rất gần
Mùa hoa của tuổi học trò rạo rực
Để mai này trên bước đường xuôi ngược
Nhớ một thời gió cuốn tóc mây bay…
Ngũ sắc thời gian
Lâu quá rồi, ừ, đã 20 tuổi
Quên ngày xưa mà chỉ viết thơ tình
Xin áo trắng được một lần ngoái lại
Vũ khúc thời gian, đâu phải riêng mình…
Gặp lại
Cười mà như có lỗi
Với những ngày đã qua
Gặp lại người yêu cũ
Quay đi nước mắt nhoà…
Tro tàn quá khứ
Lả tả bay trên thành phố đông người
Tro quá khứ của tình yêu em đã đốt
Cái quá khứ không đem mà ăn được
Nhưng con người lại chẳng thể quên đi…
Với thời gian
Tất cả vẫn là những điều rất cũ!
Mỗi mùa qua ta gặp giữa ngày thường
Lá cứ đổ và hoa cứ nở
Chẳng cần chờ phải nhớ hay thương!