“Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên… Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ… Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.”
Chuyên mục: cha mẹ
Nhớ mẹ
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
.
Viết cho ngày con bắt đầu yêu
Biết nói gì với con dù trải nghiệm nhiều lần
Mẹ mới nhận ra đàn ông đều thế cả
Mới nhận ra tình yêu mong manh quá
Mẹ chỉ còn nỗi trống rỗng bình yên…
Gửi người con gái ở xa
Mang nụ cười của mẹ đi xa
để lại nỗi nhớ
con đừng khóc khi gọi điện về nhà
đừng than thèm ăn cơm mẹ nấu
đừng hỏi Sài Gòn mưa nắng ra sao
đừng kêu thất thanh “con chỉ còn một phút.
mẹ ơi, con nhớ nhà…”
Chia ly và khôn lớn
Nó lớn lên đi biết bao nơi, không nơi nào ấm áp bằng vòng tay của Mẹ. Vậy mà cũng có lúc nó quay cuồng với nhịp sống thành phố lớn đầy ánh đèn này, mà quên. Chỉ có những lúc cùng cực nhất, cô độc nhất, buồn tủi nhất, đau đớn nhất… mới thấy cất lên trong lòng một tiếng nấc- Mẹ. Nước mắt chảy xuôi, những đứa con ngưỡng vọng cuộc đời mê mải chìm và trôi đi, ngày càng xa bến bờ xuất phát. Từ sau bạo bệnh, nó luôn cố gắng giữ liên lạc với Mẹ mỗi ngày, đôi khi chỉ là cái tin ngắn vỏn vẹn. Nó tin Mẹ an tâm hơn khi đọc thấy dòng ngắn ngủi lúc mười giờ đêm “Con đã về tới nhà. Mẹ ngủ ngon.”
Một thứ quả trên đời
Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
Mình vẫn còn một thứ quả non xanh…
Nhớ ngày mai
Cha khao khát sau này
Thích gì, con hát thế
Dù cha thành
Xác pháo
Để mừng con.
Quà của Bố
“Sau này con lớn lên, con sẽ hiểu yêu thương không chỉ là quan tâm chăm sóc, mà đôi khi còn phải biết lạnh, để con học cách tự quan tâm chăm sóc chính mình…
Chẳng bao giờ bố hết thương con, nhưng cách bảo vệ con tốt nhất là dạy con tự bảo vệ mình, và ai cũng lớn lên với những lần vấp ngã”
Thư gửi mẹ
Mưa ngoài trời mà sao con ướt mi
Con đã khóc vì con còn có mẹ
Dẫu không thể, dẫu mưa chiều chắn lối
Triền đê xưa đã nhói hoa vàng…