NHỮNG MẢNH GHÉP KHÔNG HOÀN HẢO

Trên thế giới, có rất ít người thật sự chỉ yêu một lần. Hầu hết ta đều bắt đầu từ một tình yêu đầu tiên tan vỡ và bắt đầu sợ việc yêu ai đó để được hạnh phúc tột cùng, cũng có thể bị tổn thương đến vô cùng…”
.

ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA MÙA XUÂN

đôi khi tôi vẫn tự trói buộc bình minh vào những nỗi cô đơn
không đáng gì
mà quên đi âm thanh náo nhiệt ngoài kia
cuộc sống đang chờ tôi quẫy động…

TÔI BIẾT NGƯỜI TA PHẢI SỐNG DÀI NHƯ VẬY, ĐỂ TÌM MÃI MỘT CƠ DUYÊN…

Tôi biết người ta phải sống dài như vậy, để tìm mãi cơ duyên gặp một người mà mình có thể nép vào lòng chia sẻ cùng một nhịp cảm giao, để san đi nhiều trắc trở! Đời ngắn quá đủ làm cho người ta mất kiên nhẫn mà lao vào nhiều lạc-duyên, nhưng thời gian sao có thể giấu che…

Bờ môi buốt

.Em hoảng sợ khi những gì mình cho đi không bao giờ được hồi đáp. Dẫu biết không đo đếm luật nhân thế vô hình, nhưng chênh vênh quá em cứ mòn mỏi và bỏng rát từng ngày.
Em tựa vào đâu để được khát cháy lần sau nữa?

CÓ MỘT TUI ĐỨNG CHỜ TUI LỚN LÊN…

Trưởng thành nghĩa là phải trả giá đắt, không chỉ là những bài học của cuộc đời, mà còn là gửi trả những con người mình từng thương yêu đi theo gió bụi.
Tui-con-nít chưa bao giờ biết được rằng, những điều đơn giản mà nó mong mỏi, như hỏi coi sao tay người nóng vậy, mùi gì trên tóc mà thơm quá vậy, cảm ơn bài hát qua radio nghen, hay thú nhận hồi đó tui thương người dữ lắm… tới khi đủ can đảm để thấy mình không còn bị tổn thương nữa, thì cũng không còn cơ hội nữa. Người kia đã gửi cho tui-kia một sự im lặng rồi ra đi mãi mãi…

THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI…

Nàng sợ phải nhìn thấy cảnh nàng đắm-say-một-mình giữa vùn vụt hân hoan cũ kỹ, nên đành đoạn có lỗi với tháng mười hai.
.Lẽ ra phải dành cho Giáng sinh một ngày ở triền dốc tràn ngập dã quỳ và thoảng nhựa thông.
.Lẽ ra phải dành ngày cuối năm cho một ly sinh tố dưa hấu đỏ ngoác miệng cười trên bờ biển êm đềm vỗ sóng.
.Lẽ ra phải dành khắc giao thừa cho một cơn mơ bất chợt nào đó trên phố đèn lồng Hội An.
.Lẽ ra…

TUI THƯƠNG TUI QUÁ!

Tui thương tui quá tui ơi! Đó là khi tui nhận ra mình can đảm một cách hèn nhát. Tui xông pha vào mọi mặt trận của người khác, đấu tranh dùm họ, cổ vũ họ, vỗ về họ, tui mặc trái tim mình lên rêu. Tui mặc kệ trái tim son trẻ của tui vui vầy vì nỗi niềm chẳng phải của mình, để có một đêm nằm lên gấu váy nhàu, thèm một bàn tay vuốt cọng tóc con, hôn lên đôi mắt, nói rằng Người thương tui vì nỗi niềm của tui… [ đó là Người tui biết rõ, nhưng tui lại không biết ở đâu]

HI :)

Dạo này bận quá không hầu thơ bạn đọc được  Nhưng vẫn tranh thủ ngoi lên chúc cả nhà một tuần an nhiên nhé!#Phien_Nghien